Ai đưa tôi ra khỏi vũng lầy này?

Ai đưa tôi ra khỏi vũng lầy này?
Em hơn tôi 2 tuổi. Tôi quen em trong một lần về quê em chơi, lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi là ở bệnh viện nhi đồng thành phố – nơi em làm việc, em dẫn tôi đi tiểu phẫu ngón chân. Sau đó, chúng tôi yêu nhau…
Em là người công giáo, em hỏi tôi có học để vào đạo cùng em không, ba mẹ anh có định kiến về tôn giáo không. Tôi bắt đầu đọc kinh thánh, mỗi cuối tuần đi nhà thờ cùng em.
Em đúng kiểu người phụ nữ hoàn hảo đối với tôi, em quá tinh tế và sâu sắc, em hiểu tôi thích gì, tôi muốn gì, tôi làm bất cứ điều gì không vừa lòng em luôn tìm cách khiến tôi phải tự giác thay đổi mà không hề lớn tiếng hay tranh cãi, em thương và hy sinh vì tôi quá nhiều.
Tôi nhớ hôm ngồi ăn kem ở I Love Kem, tôi tỏ tình nhưng em không đồng ý, nhưng em cười hạnh phúc, về nhà em bảo tôi phải có hoa em mới đồng ý, dễ thương không? Và đó cũng là lần cuối tôi được phép tỏ tình cùng em…
Khi tôi nhận ra tình cảm giữa tôi và em bắt đầu lớn dần, tôi biết rằng không thể tiếp tục mối quan hệ này được nữa, tôi tìm cách xa lánh, rời bỏ em. Tôi lấy lý do rằng gia đình không chấp nhận người có đạo, em khóc rất nhiều, em chạy đi tìm tôi, van xin tôi, nhưng tuyệt nhiên tôi vẫn tàn nhẫn với em, để rồi cuối cùng mọi câu hỏi của em tôi không thể trả lời được, đành phải nói ra sự thật: anh đã có người yêu rồi!
Em cười, em bảo là em cũng đoán được như vậy. Sau đó, em và tôi vẫn qua lại với nhau, vẫn ngủ cùng nhau, em vẫn thường bảo tôi rằng em không muốn làm một tiểu tam, em thấy có lỗi với bạn gái của anh, nhưng em vẫn cố gắng vớt vát, hy vọng anh sẽ đến với em. Dần dần, chúng tôi lạnh nhạt và ít gặp nhau hơn, chúng tôi vẫn giữ liên lạc và lâu lâu có đi ăn tối, xem phim cùng nhau.
Đến thời điểm này cũng là 2 năm chúng tôi quen nhau, và tháng 10 tới đây em sẽ sang Đức làm việc, cũng dịp này chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, tình cảm lại nhóm lên, mãnh liệt hơn trước, tuy nhiên em đã biết điểm dừng và giới hạn. Khi tôi nhận ra rằng, khoảng thời gian của tôi và em đã không còn nhiều nữa, tôi bắt đầu đau đớn, tôi nhớ về những kỷ niệm xưa cũ cùng em, những con đường, quán ăn mà chúng tôi đã cùng nhau, những lần vui, những điều tồi tệ mà tôi đối xử với em, tôi gặm nhấm tất cả để dằn vặt mình, hiển nhiên là càng nghĩ càng đau, có lẽ đó cũng là những gì mà tôi đáng phải nhận lấy sau những lỗi lầm của mình.
Tôi đá có người yêu (yêu xa) và còn quen em, tôi thừa biết trong tình yêu điều thiêng liêng nhất là lòng chung thủy, tôi biết tôi sai tồi tệ và quá khốn nạn, vô liêm sỉ khi nói ra những lời này, nhưng cuộc đời mà, điều gì đến nó sẽ đến và không thể tránh khỏi, tôi không thể ngờ rằng có ngày tôi rơi vào trang thái như thế này. Trước đây tôi ích kỷ, coi trọng cảm xúc của mình khi muốn có em, vừa muốn vẫn giữ người yêu, bây giờ em sắp sang Đức, tôi hụt hẫng, buồn thật sự nhưng cuối cùng, tôi vẫn cầu nguyện cho em thi đạt để đủ điều kiện qua đó, hơn bao giờ hết, tôi muốn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em, buồn thì buồn thật, nhưng đó là những gì mà tôi sẽ dành cho em với khoảng thời gian ít ỏi còn lại.
Đúng người nhưng sai thời điểm, quá bi thương đúng không. Mỗi tối tôi nghĩ về những lỗi lầm của mình, về những điều đã qua của tôi và em, tôi đều rơi nước mắt, vì buồn, vì chợt nhận ra tình yêu này quá nghiệt ngã.
Tối viết lên đây tâm sự của mình, biết sẽ nhận nhiều gạch đá khi mình không phải là một gã đàn ông chung thủy, nhưng tôi vẫn rất mong nhận được lời khuyên từ các bạn, để tôi thoát ra dòng cảm xúc, suy nghĩ vấn vương như một vũng lầy này

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.